028.62733715 HOTLINE 0916955085 taynguyenfilm@gmail.com

Menu
BÀI HỌC 10: TÌM HIỂU NGÔN NGỮ NGHỆ THUẬT SÂN KHẤU ( PHẦN 3)

BÀI HỌC 10: TÌM HIỂU NGÔN NGỮ NGHỆ THUẬT SÂN KHẤU ( PHẦN 3)

By In Uncategorized On


TÌM HIỂU NGÔN NGỮ NGHỆ THUẬT SÂN KHẤU ( PHẦN 3)

⇒ Xem lại: BÀI HỌC 10: TÌM HIỂU NGÔN NGỮ NGHỆ THUẬT SÂN KHẤU ( PHẦN 2 )

THỰC HÀNH TIỂU PHẨM :

Tiểu phẩm 1:

ĐỢI CHỜ

Tại một công viên, vào một buổi tối.
(Lan đang ngồi chờ bạn trai trên ghế đá, thỉnh thoảng cô lại đứng dậy nhìn ngó và đi tới đi lui. Cô xem lại tờ giấy hẹn của bạn trai, sau đó lại càng tỏ ra sốt ruột. Có lúc thấy ai đó đi tới hướng mình, cô lại tưởng là người mình chờ, chạy ra đón nhưng không phải).

THÀNH: (Cũng là người đến chờ bạn gái, tay cầm bông hồng). Xin lõi! Tôi ngồi đây có được không cô

LAN: Anh cứ tự nhiên. 8ub (Lúc này 2 người dân dân có tâm trạng giống nhau là chờ đã lâu mà không thấy ai tới).

LAN: A làm ơn xem giúp em mấy giờ rồi?

THÀNH: 8h kém 10 phút rồi cô ạ. Xin lỗi! Cô ngồi đây đã lâu chưa?

LAN: Cũng hơi lâu.

THÀNH: Vậy, cô có thấy ai…

LAN: Không thấy ai cả…..! Mấy giờ rồi anh?

THÀNH: 8h rồi.

.

LAN: Anh còn chờ nữa không?

THÀNH: Thế…cô có chờ nữa không?

LAN: Có lẽ em phải về, muộn rồi. Anh ở laại đây nếu thấy có anh nào đến tìm, anh làm ơn nói là khôngcó ai chờ cả anh nhé.
(Lan xé tời giấy hẹn rồi bỏ đi).

THÀNH: Này cô! Có lẽ tôi cũng phải về (Thành bỏ mấy bông hồng vào sọt rác công viên).

LAN: Mấy bông hồng đẹp thế mà anh bỏ đi à? Chị ấy thích hoa hồng hả anh?

THÀNH: Cô thích hoa gì?

LAN: Em cũng thích hoa hồng

THÀNH: Cô về đường nào?

LAN: Em về đường Cống Quỳnh.

THÀNH: Tôi cũng về cùng đường với cô đó.

LAN: Thế thì hay quá, cho em quá giang với được không anh?

THÀNH: Cô không sợ người của cô hiểu lầm à?

LAN: Không! Thế còn anh?

THÀNH: Theo tôi nghĩ, họ đừng nên hiểu lầm, mà nên hiểu đúng, là vì chúng mình cũng đã chờ quá lâu rồi. Nào! Ta đi! Ghé nhà tôi chơi cho biết nhà nghe.

– MÀN –

bài học 10 : tìm hiểu ngôn ngữ nghệ thuật sân khấu phần 3

Hình ảnh không khí buổi thực hành ngoại khóa trong khóa học 

Tiểu phẩm 2:

HAI CHỊ EM

.

(Gia đình Nhung và Tuyết ở dưới quê. Nhà nghèo cha mất sớm. Mẹ không thể có đủ tiền cho 2 chị em theo học. Tuyết được vào Đại Học, Nhung phải nghi học đe đi làm kiếm tiền giúp mẹ nuôi em ăn học.

Tuyết đang sửa soạn khá thịnh soạn cho cuộc gặp gỡ bạn trai).

NHUNG: Tuyết à! Ngày mai em thi mà sao hôm nay em không chịu ôn bài?

TUYẾT: Ôn rồi!

NHUNG: Cả ngày nay chị có thấy em đụng đến sách vở gì đâu mà nói ôn rồi?

TUYẾT: Không lẽ em đụng đến thì phải báo hóng

NHUNG: Em đừng nói như vậy. Chị lo là lo cho cáo chị sao? em thôi.

TUYẾT: Bài vở của em học Đại Học, chị mới học đến lớp 9, chị biết cái gì bài vở của em mà lo?

NHUNG: Tuyết! Em nỡ ăn nói với chị như vậy à? Nếu không vì lo cho em thì tại sao chị phải bỏ quê, bỏ má lên đây với em? Tại sao chị lại bỏ học để đi làm kiếm tiền?

TUYẾT: Tại chị không muốn học, muốn đi làm. Bây giờ lại trách em là sao?

.

NHUNG: Bộ đi làm sung sướng hơn đi học sao?. Nhà mình quá nghèo, làm sao má lo cho 2 chị em mình đi học cùng một lúc được? Chị đi làm là đế nuôi em, giúp má. Vậy mà chưa bao giờ em hỏi chị làm gì? Có cực khổ lắm không? Em chỉ biết chơi, chỉ biết tiêu xài phung phí, không nghĩ đến ai cả.

TUYẾT: Chị giúp em, bây giờ lại kể công với em đó à? Nếu như vậy từ nay chị không cần em giúp nữa.

NHUNG: Im đi! Không phải là kể công, em cần biết đồng tiền em đang xài từ đâu mà có. Chị đi lượm ve chai để nuôi em đó.

TUẤN: (Bạn của Tuyết đã đến trước đó).

TUYẾT: Kìa Anh Tuấn! Anh ngồi đi! Không có gì đâu. Em và chị Nhung có sự hiểu lầm.

NHUNG: Xin lõi! (Bỏ đi).

TUẤN: Chị Nhung! Chị không phải xin lõi. Bọn em phải xin lỗi chị mới đúng. Em rất kính phục tấm lòng bao dung của chị. Tuyết! Em phải xin lỗi chị Nhung đi. 

TUYẾT: Chị Nhung! (Ôm lấy Nhung). Em xin lỗi chị.

– MÀN –

bài học 10 : tìm hiểu ngôn ngữ nghệ thuật sân khấu phần 3

Hình ảnh BTV – PTV Đinh Xuân Mai hướng dẫn học viên trong khóa học 

Tiểu phẩm 3:

BỆNH SĨ

.

(Khoa và Loan cả 2 đều là sinh viên năm thứ tụ Khoa là con nhà nghèo có mẹ ở dưới quê. Hiện nay đang ở ký túc xá. Mẹ Khoa từ ở dưới quê lên).

MẸ KHOA: Khoa!

KHOA: Má!

MẸ KHOA: Má nhớ con quá. Sao lâu rồi con không về?

KHOA: Con bận học lắm, má lên đây làm gì cho vất vả? Cứ ở nhà khi nào rảnh con về thăm.

MẸ KHOA: Má lên thăm con, nhưng cũng có kết hợp đi khám bệnh.

KHOA: Má bệnh gì? Sao không khám ở bệnh viện tỉnh? nix thdq me

MẸ KHOA: Khám rồi! Nhưng họ khuyên, bệnh của má lên đây có điều kiện chữa trị hơn. Nếu con bận để má tự lo, không sao đâu.

KHOA: Hay là má để con đưa má đi liền nha.

MẸ KHOA: Con nói là con bận học kia mà? (Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa). LOAN: Anh Khoa ơi!

KHOA: (Lúng túng) Má! Xuống bế rửa mặt mũi chân đi má rồi nghỉ cho khỏe. Khi nào con làm tay việc xong con sẽ đưa má đi.
(Mẹ Khoa xách giỏ xuống bếp).

LOAN: (Vào) Bữa nay ngày nghĩ em mua ít đô đến nấu tụi mình bồi dưỡng…Sáng nay anh điện thoại sang Mỹ báo tụi mình sắp cưới cho má anh biết chưa?

KHOA: Rồi! Má nói kẹt lắm. Chắc bề không kịp. Nhưng có hứa gửi cho mình tụi mình một ít tiền cũng khá.

LOAN: Vậy cũng được! Mình để làm vốn, vì đám cưới đã có gia đình em lo rồi. Úa? Nón của ai đây?

KHOA: À…! Của bà người ở anh mướn ở dưới quê lên đó mà.

LOAN: Vậy cũng tốt để anh đỡ vất vả. Để em xuống bếp cùng với bả.

KHOA: Đừng em!

LOAN: Sao vậy?

.

KHOA: Anh thấy bả ốm yếu quá, sợ bả có bệnh gì đó. Anh đang tính cho bả về lại quê. (Lúc này Mẹ Khoa đã vô tình nghe được). LOAN: Ôi! Ở dưới quê người ta thiếu ăn nên nhìn ốm vậy thôi chứ chắc gì có bệnh? Thì có bệnh thì mình giúp họ chữa xem sao. Đuổi họ chi cho tội nghiệp.

KHOA: Họ là người ở, tiền đầu mà giúp chữa Nguyễn Văn Phú…. bệnh?

MẸ KHOA: Khoa! Con vừa nói gì? Con gọi má là gì? Là người ở à? Con sợ người ta biết má là mí của con con xấu hổ phải không? Má không ngờ bao nhiêu năm nuôi con ăn học để bây giờ con đối xử với. má như vậy. Con khỏi cần đuổi má. Má về!

LOAN: Má! Má đừng về. Anh Khoa! em yêu anh đâu cần anh là con nhà giàu. Tại sao anh phải nói dối em là má anh đang ở bên Mỹ? Thưa má! Con có lõi với má.

MẸ KHOA: Con không biết thì không có lỗi. Người có lỗi chính là con của má.

KHOA: Má! Con xin lỗi má. Con trót dại…

MẸ KHOA: Má hiểu! Tuy con học sắp hết Đại Học nhưng cách cư xử với đời của con thì không bằng một đứa trẻ vở lòng. Hãy nhớ lấy câu này: “Con không chê cha me khó

                                                                 Chó không chê chủ nghèo” con ạ.

– MÀN –

bài học 10 : tìm hiểu ngôn ngữ nghệ thuật sân khấu phần 3

Hình ảnh học viên thực hành diễn xuất trước ống kính tại phim trường 

⇒ Theo dõi bài tiếp theo: BÀI HỌC 11: TÌM HIỂU VỀ TÍNH CÁCH NHÂN VẬT

Bạn muốn bổ sung kiến thức đơn nguyên tổng hợp có thể tham khảo thêm khóa học dưới này:

Khóa đào tạo diễn viên tại TP.HCM

  • Thời gian học và học phí:

THỜI GIAN: 3 – 4.5 tháng

HỌC PHÍ: 6.000.000 – 8.000.000 đ/khóa

  • Mọi thông tin và cần tư vấn thêm xin vui lòng liên hệ :

CÔNG TY TÂY NGUYÊN PHIM

Địa chỉ: 213 Cao Đạt, P1, Q5, TPHCM

Điện thoại: 028.6273.3715 – 0916.955.085

Website: taynguyenfilm.vn

bài học 10 : tìm hiểu ngôn ngữ nghệ thuật sân khấu phần 3

Video không khí buổi thực hành diễn xuất trước ống kính của học viên
.

Video diễn viên Hữu Nghĩa hướng dẫn học viên trong khóa học
.

Bản đồ đường đi đến Tây Nguyên Phim
.


Leave a comment